Disneyland 1972 Love the old s
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 HOÀN CHÂU CÁCH CÁCH


phan 3

 Sau khi kết nghĩa tỉ muội. Tử Vy xem Yến Tử như tỉ ruột của mình, nên không còn giấu gì cả. Nàng đem hết chuyện bí mật đời mình ra kể lại cho Tiểu Yến Tử nghe. Tử Vy đặt chiếc bị – Vật bất ly thân của mình – lên bàn. Trong đó có một bức họa thủy mạc với hình mấy cánh sen trong mưa, và một cây quạt giấy. Bức họa được đặt tên là Yên Vũ Đồ và bắt đầu nói:
 – Tiểu Yến Tử nghe này. Đây là cả một sự bí mật. Tỉ có nhìn thấy bài thơ đề trên quạt không? Để muội đọc to lên cho tỉ nghe nhé.
 Và Tử Vy chậm rãi đọc từng chữ một:
 Sau mưa, sen đọng châu trên lá
 Nắng ấm ban mai rạng bóng thành
 Cảnh Đại Minh Hồ sao quá đẹp
 Đỉnh Thái Nhạc như nhuộm sắc thần
 Tiểu Yến Tử cầm quạt lên tẩn mẩn nhìn. Nhưng vì không biết chữ nên nào hiểu gì cả. Chỉ biết lắc đầu nói:
 – Chịu thua! Với bức tranh này tôi còn có thể biết được vẽ cánh hoa sen này. Còn chữ viết ư? Bó tay!
 Tử Vy sợ Yến Tử ngượng nên nói:
 – Biết hay không biết không thành vấn đề. Tỉ chỉ cần hiểu là cây quạt và bức tranh này là di vật của cha muội để lại. Tranh và thơ trên quạt là nét bút của cha vẽ tặng mẹ, ám chỉ tên mẹ. Vì mẹ muội tên là Hạ Vũ Hà tức là cánh hoa sen trong mưa.
 Tử Vy nói rồi chỉ hàng chữ dưới góc bức tranh đọc tiếp
 – “Tân Dậu niên Thu, bên bờ hồ Đại Minh, vẽ trong lúc mưa gió mịt mù” Phía dưới lại có hàng chữ “Bảo Lịch vẽ – Tháng mười năm Tân Dậu”, rồi một dấu ấn to với bốn chữ Trường Xuân cư sĩ
 Tiểu Yến Tử ngồi chăm chú lắng nghe, chăm chú nhìn nhưng nhìn mãi mà vẫn không hiểu gì, cô nàng không chịu kém, nên cố lẩm bẩm cho thuộc điều Vy nói:
 – Thì ra đây là bút tích của cha muội, ông ấy tên là Bảo Lịch ư?
 – Suỵt! Nói nhỏ một chút!
 Tiểu Yến Tử ngạc nhiên:
 – Làm gì ra vẻ bí mật vậy? Muội với cha muội chỉ thất lac nhau thôi chứ đâu có gì? Mà thất lạc bao lâu rồi?
 – Muội chưa hề nhìn thấy mặt cha, mà muội nghĩ cha muội cũng không biết là trên cõi đời này có một đứa con như muội nữa.
 – Sao lạ vậy? Chẳng lẽ ba và mẹ muội vừa cưới nhau đã xa nhau?
 – Cha và mẹ muội cũng chưa cưới nhau!
 – Ồ!… Vậy thì… Vậy thì… Không lẽ cha và mẹ muội… lén lút ăn ở với nhau?
 – Cũng không hẳn như vậy. Lúc bấy giờ ông và bà ngoại muội đều biết rõ chuyện đó. Muội nghĩ họ cũng ngầm chấp nhận. Điều đó quả là hi hữu, vì ngoại muội lúc đó là một tú tài ở Tế Nam. Nghe nói lần ấy, để tránh mưa, cha muội mới vào nhà, lúc đầu chỉ định ở một chút, nhưng rồi gặp mẹ muội, thế là một chút đó biến thành mấy tháng trời. Sau đó cha muội quay về Bắc Kinh, trước khi đi đã hứa với mẹ, là chỉ trong vòng ba tháng, sẽ cho người đến rước mẹ đoàn tụ. Nhưng lời hứa của cha vì một lý do gì đó không thực hiện, và sau đó có lẽ là người đã quên bẵng mẹ muội.
 Tiểu Yến Tử nghe nói bất bình:
 – Sao vô lý vậy? Đời con gái bao giờ cũng nhiều thiệt thòi. Đàn ông là chúa phụ bạc. Thế còn ngoại muội? Ông ấy chẳng cho người đi tìm ư?
 – Ngoại muội là người tính khí cao ngạo nên gặp chuyện xấu hổ như vậy, đã uất ức mà chết, bà muội thuộc hạng tùng phu chẳng dám ý kiến gì, mấy năm sau đó cũng qua đời. Mẹ muội thì vì không chồng mà có con, xấu hổ đâu dám tiếp xúc với ai, thui thủi nuôi con. Mãi đến lúc sắp qua đời, mới hé lộ bí mật thân thế cho muội biết, và bảo phải lên Bắc Kinh tìm cha.
 Tiểu Yến Tử càng nghe, càng bất bình:
 – Thôi bỏ đi! Với một người cha như vậy, muội còn đi tìm làm gì? Nếu ông ấy là người có tình nghĩa thì đâu có để mẹ con muội sống một cuộc đời lận đận tai tiếng như vậy? Mười tám năm bỏ mặc, không một lời hỏi thăm, chăm sóc. Như vậy thì… Đâu phải người tốt? Đâu phải biết mấy cái chữ, làm được mấy bài thơ, vẽ được tranh là ghê gớm lắm đâu? Muội hãy suy nghĩ kỹ đi. Người cha như vậy không thể tha thứ được, vì vậy không nên nói đến chuyện đi tìm. Tại sao chẳng coi như chẳng có ông ta trên cõi đời này đi?
 Tử Vy buồn bã nói:
 – Nhưng mà mẹ muội rất yêu cha, lúc gần chết còn dặn dò mãi, là muội phải đi tìm cha, và khi gặp hỏi người xem có còn nhớ Hạ Vũ Hà bên bờ hồ Đại Minh không?
 – Mẹ muội rõ thật là khờ khạo. Đương nhiên là ông ta không nhớ. Vì nếu nhớ, thì sao lâu nay không quay về? Tỉ nghĩ cái điều đó, muội không cần hỏi. Tóm lại là cả muội lẫn tỉ đều có số khổ, vậy là cái họ Hạ của muội là họ mẹ chứ không phải họ chả Và cha muội họ gì chắc muội cũng không biết?
 Tử Vy lẳng lặng nhìn Tiểu Yến Tử, một lúc sau mới nói:
 – Làm sao muội không biết? Ông ấy họ là Ái Tân Giác La.
 Tiểu Yến Tử giật mình:
 – Cái gì? Ái Tân Giác La ư? Như vậy ông ấy không phải là người Hán mà là người Mãn. Thế thì hẳn thuộc vào hoàng tộc. Vua hay thân vương vậy?
 Tử Vy chỉ vào cái tên trên bức tranh:
 – Tỉ có biết hai chữ Bảo Lịch trên đây có nghĩa gì không? Bảo ở đây là Bảo Thân Vương còn Lịch là Hoằng Lịch. Chắc tỉ cũng biết hoàng đế hiện nay của chúng ta có tên Hoằng Lịch và lúc chưa lên ngôi người là Bảo Thân Vương.
 Tiểu Yến Tử càng ngạc nhiên hơn:
 – Cái gì? muội nói cái gì?
 – Đúng vậy, nếu lời của mẹ muội là thật, nếu những thứ này cũng là thật thì… cha muội chẳng phải ai khác mà phải là đương kim hoàng thượng thôi!
 Tiểu Yến Tử giật mình cầm cây quạt lên xem, lúng túng thế nào lại để nó rơi xuống đất. Tử Vy vội cúi xuống nhặt lên phủi lấy phủi để.
 – Trời đất! Vậy là… Vậy là… Tôi đã… Đã cùng công chúa kết nghĩa tỉ muội, tôi… tôi…
 Tiểu Yến Tử kêu lên. Làm Tử Vy phải ngăn lại:
 – Muội van tỉ… Van tỉ… Đừng nói lớn… người khác nghe được không tốt.
 Tiểu Yến Tử vẫn còn ngơ ngác. không tin:
 – Vậy thì… không lẽ… cha muội lại làm lớn như vậy? Và lần trước muội muốn gặp Lương Đại Nhân, chẳng qua chỉ vì muốn gặp mặt hoàng thượng ư?
 Tử Vy gật đầu: Vâng, nhưng sau đó muội biết được hắn chỉ là một tham quan, nên không tìm gặp hắn nữa.
 – Nhưng mà… Nhưng mà… Không có ai dẫn đường làm sao muội vào cung được? Làm sao để gặp Hoàng thượng chứ?
 – Cũng chính vì vậy mà muội đang bế tắc đây. Nếu được là một con chim én nhỏ, hẳn là muội vào được trong hoàng cung rồi!
 Tiểu Yến Tử nghe nói nghĩ ngợi:
 – Nếu muội không vào cung vua được, thì chỉ còn nước chờ ông ấy đi ra ngoài…
 Tử Vy nghe nói, mắt chợt sáng lên:
 – Hoàng thượng thường hay ra ngoài lắm ư! Ông ấy hay đi lắm ư?
 Tiểu Yến Tử nói
 – Khỏi nói, ông ta là vị vua thích ra ngoài du ngoạn nhất!
 Tử Vy nhìn Tiểu Yến Tử mặt mày rạng rỡ hẳn.

Chương 3

Vua Càn Long năm đó vừa tròn năm mươi. Tuy đã đứng tuổi nhưng trông còn rất trẻ và khỏe. Lưng thẳng, mắt sáng, làm vua trên hai mươi năm trên một nước rộng lớn, lại ở vào thời kỳ thanh bình thịnh vượng, nên ông rất tự tin. Tự tin đến độ cao ngạo và cố chấp. Những gì ông đã quyết định là thánh chỉ, là mệnh lệnh và ông rất ít khi hối tiếc về điều mình đã làm. Dĩ nhiên là làm vua nhưng vẫn là con người, vẫn hỉ nộ ái ố, lục dục thất tình như bao nhiêu người khác. Nhưng đó là vấn đề nội tâm, ông rất ít khi để lộ ra ngoài.
 Thú vui của vua Càn Long là đi du lịch và săn bắn. Đó cũng là những giây phút thư giãn sau những giờ lâm triều mệt nhọc. Nhà vua có cả một thao trường, một khu săn bắn riêng. Nơi đây rộng hàng trăm mẫu với rừng thông ngút ngàn, chứa đầy những thú nhỏ như nai, mễn, thỏ, chồn… Dĩ nhiên là đôi khi cũng có những con thú lớn lọt vào.
 Hôm nay là ngày vua đi săn ở trường bắn Tây Sơn.
 Ngồi trên ngựa, ông uy phong như một dõng tướng, lúc nào ông cũng chạy trước, nhưng thỉnh thoảng cũng chậm lại để chờ đám tướng lãnh tùy tùng phía sau. Ông cổ võ:
 – Các khanh hãy trổ tài cho trẫm xem nào? Đừng quên sự nghiệp của Đại Thanh ta xây trên yên ngựa nhé. Cưỡi ngựa bắn tên giỏi là thiên bẩm của người Mãn Thanh. Mỗi người trong các ngươi đều phải bắn giỏi. Vì vậy, hôm nay kẻ nào săn được nhiều thú nhất sẽ được ta trọng thưởng!
 Phía sau vua Càn Long có mấy thanh niên rất trẻ. Trong đó có Vĩnh Kỳ, con trai thứ năm của vua Càn Long, mới mười chín tuổi, giỏi văn lẫn võ, lại rất đẹp trai, rất được Càn Long yêu thích. Còn Nhĩ Khang và Nhĩ Thái là hai huynh đệ ruột, con của Đại học sĩ Phước Luân, dáng dấp thư sinh nhưng võ nghệ cao cường. Nhất là Nhĩ Khang được vua Càn Long tin yêu phong làm Ngự Tiền Hành Tẩu. Nhĩ Thái thì tuổi xấp xỉ bằng Vĩnh Kỳ, nên đi đâu vua Càn Long cũng đều cho ba người đi theo. Được sự khuyến khích của vua, Nhĩ Khang thúc ngựa chạy tới nói:
 – Xin hoàng thượng miễn thứ, hạ thần không khách sáo nữa đâu.
 – Ai bảo ngươi phải khách sáo chứ! Nhìn kìa phía trước đang có một chú nai!
 Nhĩ Khang cho ngựa phóng nhanh, tới trước còn quay đầu lại nói:
 – Hạ thần sẽ hạ con nai này!
 Nhưng nghĩ sao Khang quay lại Nhĩ Thái nói:
 – Nhĩ Thái! Hai huynh đệ mình thi đua đi! Xem ai bắt được nhiều nhất hôm nay nhé!
 Nhĩ Thái cười lớn:
 – Chắc chắn đệ thắng cho mà xem!
 Vĩnh Kỳ đi cạnh giật mạnh dây cương, nói:
 – Các ngươi đừng tưởng hạ Trên đời này đâu chỉ có các ngươi thôi sao?
 Thế là ba người trẻ tuổi cùng thúc ngựa hướng về phía chú nai bất hạnh. Đại học sĩ Phước Luân đến cạnh vua cười nói:
 – Nhiệt huyết của bọn trẻ cao lắm, nhưng Nhĩ Khang và Nhĩ Thái nên biết kính nhường Ngũ A Ca Vĩnh Kỳ mới phải.
 Vua Càn Long không đồng ý quay qua trừng mắt:
 – Khanh nói vậy sao được! Ở tại trường bắn này, tất cả phải bình đẳng, không được phân biệt quần thần lớn nhỏ gì cả, mà là tài năng. Vì vậy ở đây con trẫm với con khanh đều như nhau. Ai thắng là anh hùng vậy!
 Phước Luân cúi đầu thi lễ rồi nói:
 – Hoàng thượng anh minh nói vậy, chứ hai đứa con của thần làm sao bì được với Ngũ A Ca!
 Vua Càn Long cười lớn
 – Ha ha! Ta rất yêu thích hai đứa con của ngươi nên xem chúng như con mình. Bằng không trẫm nào cho chúng theo hầu mãi? Vì vậy khanh cũng đừng bận tâm. Hãy để bọn trẻ kia được thoải mái so tài. Đừng để chúng có một chút gì áy náy không hay!
 – Dạ thần xin vâng!
 Phước Luân đáp, lòng ngập đầy niềm vui.
 Đoàn người ngựa càng lúc tiến sâu vào trường săn bắn.

o0o

Cùng thời điểm đó ở phía đông của trường săn bắn, có một vách đá thiên nhiên sừng sững áng ngữ, thì ở phía ngoài vách đá, Tiểu Yến Tử, Tử Vy và Kim Tỏa đang ra sức cố gắng trèo, với mục đích là vượt qua bên kia vách để vào trường bắn. Nhưng trèo vách đá đâu có dễ. Ngoài đá lởm chởm ra, vách đá còn mọc đầy gai. Tử Vy với chiếc bị đãy trên lưng thở dốc theo sau, lưng cô nàng đã ướt đẫm mồ hôi, cuối cùng là Kim Tỏa. Tử Vy vừa trèo vừa nhìn lên đỉnh núi chót vót cao ước lượng, rồi hỏi:
 – Tỉ Yến Tử, chúng mình sắp đến nơi chưa?
 Với Tiểu Yến Tử thì chuyện vượt vách tuy có gai go nhưng cũng không đến nỗi khó khăn lắm, nên nói:
 – Chỉ cần qua khỏi núi này là đến ngay thôi.
 – Nhưng làm sao qua khỏi núi này?
 – Thì vượt vách núi vậy!
 Kim Tỏa nghe trợn mắt:
 – Phải trèo qua vách núi này ư? Coi bộ chẳng dễ đâu!
 – Nhưng chỉ có cách duy nhất đó, chứ không có cách nào khác. Bởi vì mỗi lần Hoàng thượng đi săn là bốn bên trường săn đều được phong tỏa nghiêm ngặt. Lực lượng bảo vệ lên đến mấy ngàn người, làm sao chui vào cho được? Chỉ có con đường này, bên sau vách núi là rừng là đến nơi săn bắn rồi nên ít người để ý. Lúc trước tỉ cũng có lần tò mò đi vào một lần rồi!
 Kim Tỏa lắc đầu:
 – Nhưng tỉ là khác, bọn muội chắc chắn không làm được. Chưa đi đến đâu mà hai chân đã mỏi nhừ…
 Tiểu Yến Tử khó chịu:
 – Kim Tỏa, muội phải cố gắng một chút, tiểu thư quá là sao được việc?
 Trong khi Tử Vy cũng thở dốc:
 – Nhưng mà… Cả muội cũng vậy… muội nghĩ chuyện này vượt quá khả năng của muội, muội không thể nào vượt qua được cái vách quá hiểm trở này.
 Tiểu Yến Tử khuyến khích hai người
 – Đừng lộn xộn! Dù không vượt được muội cũng phải cố gắng mà vượt! Muội hãy lắng nghe thử đi. Bên kia vách núi có phải là đang có tiếng ngựa rượt đuổi không? Vậy là cha muội đang có mặt ở đấy, muội chỉ cách cha muội có một vách núi nữa thôi!
 Tử Vy nghe vậy kề tai vào vách núi lắng nghe rồi buồn bã nói:
 – Muội chẳng nghe được gì cả ngoài tiếng tim của muội, nó như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
 – Phải cố gắng chứ? Phải khắc phục! Nào! Leo lên! Leo lên! Không leo được thì làm sao gặp được cha?
 Tiểu Yến Tử hét. Tử Vy không còn cách nào khác hơn đành tiếp tục trèo. Tay Tử Vy bấu vào một tảng đá, trườn mình lên. Đột nhiên, tuột chân một cái. Vy hét lên và lăn dài xuống. Tiểu Yến Tử nghe hét quay lại giật mình, vội vã bay người theo. Hai người lăn thêm mấy vòng mới ngừng lại. Tử Vy ngất đi hồi lâu mới tỉnh lại. Áo quần bị rách nhiều chỗ tay chân bị cào chảy máu. Vậy mà Tử Vy không lưu ý đến ngay lại hỏi:
 – Cái túi đãy của muội! Cái túi đãy của muội đâu rồi?
 Tiểu Yến Tử giật mình vội kiểm tra cái túi đãy sau lưng Tử Vy:
 – Nó bị rách rồi! Cởi xuống soát lại xem sao!
 Hai người dìu nhau đến một tảng đá nhỏ, Tiểu Yến Tử phu. Tử Vy lấy túi đãy xuống, mở ra thấy bức họa và cây quạt vẫn còn thì mới yên tâm
 – Không sao, không sao… Chưa bị rách gì cả. Thế còn thân thể muội có bị thương nơi nào không?
 Tử Vy nghe hỏi mới thấy đầu gối bị đau nhói, nhìn xuống máu đang rỉ ra ống quần. Tiểu Yến Tử thấy vậy kêu lên:
 – Chết rồi! Chẳng có mang thuốc theo… Bây giờ phải làm sao đây?
 Tử Vy nhìn Tiểu Yến Tử rồi ngước mắt nhìn lên vách núi đá. Một ý nghĩ chợt nảy ra:
 – Tỉ Yến Tử hãy nghe muội nói này. Cả ba chúng ta mà có leo lên núi này sợ là đến sáng mai vẫn chưa sang được bên kia. Còn nếu một mình tỉ chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều. Vì vậy, hay là thế này muội sẽ giao vật tin này cho tỉ, tỉ hãy mang sang đấy giùm muội
 Tiểu Yến Tử kinh ngạc nhưng hiểu ngay:
 – Có phải muội muốn tỉ là người đưa thư?
 – Vâng!
 Tiểu Yến Tử nhìn lên đỉnh núi suy nghĩ rồi gật đầu:
 – Muội nói đúng. Nếu chậm trễ trời sụp tối đến nơi và như vậy nếu có vào được trường săn bắn cũng không gặp được người. Vậy thì… thôi được tỉ nhận lời. Vì muội đã tin tỉ thì tỉ phải coi việc này là việc của chính mình, bằng mọi giá! Muội yên tâm! Tỉ sẽ không để những tín vật này rơi mất đâu!
 Kim Tỏa cũng vừa đến nơi, nghe nói vậy nó sụp lạy:
 – Tỉ Yến Tử, muội xin đại diện tiểu thư gởi tỉ một lạy này, gọi là cảm ơn nghĩa cử đẹp của tỉ.
 Tiểu Yến Tử đỡ Kim Tỏa dậy:
 – Đừng làm thế! Tử Vy dù gì cũng là muội ta, chuyện của Tử Vy cũng là chuyện của ta, nếu ta không làm thì ai làm? Thôi chẳng sớm sủa gì nữa, để ta đi ngay cho kịp. Các ngươi hãy quay về Viện nhà nghèo chờ… Ta đi lần này kết quả ra sao chưa biết, vì vậy tối nay ta không về, thì cũng đừng lảng vảng quanh đây làm gì, cứ ở Bắc Kinh mà dò hỏi tin tức.
 Tử Vy gật đầu, nhưng vẫn không yên tâm:
 – Tỉ Yến Tử nhớ cẩn thận nhé!
 – Đừng lo! Hãy lo cho bản thân đi!
 Tiểu Yến Tử đeo chặt túi của Tử Vy lên người nói, rồi ôm hôn Tử Vy một lần nữa, mới bỏ trèo lên vách đá.

o0o

Bên trong trường bắn. Một chú nai phóng nhanh vào bụi câỵ Đoàn người ngựa phóng nhanh đuổi theo, tiếng hò hét inh ỏi:
 – Con nai này đã bị chúng ta đuổi theo khá lâu, chắc cũng kiệt sức rồi. Ngũ A Ca! Xin lỗi, tôi ra tay trước vậy nhé!
 Nhĩ Khang vừa giương cung lên nhắm, vừa nói nhưng Nhĩ Thái như phát hiện điều gì, chỉ về phía tay trái hét to:
 – Ồ! Đằng kia kìa! Có một con gấu to, hãy qua đấy xem. Nhanh lên! Nhanh lên! Trường bắn này lâu rồi đâu có còn gấu, sao lạ vậy?
 – Vậy thì… Con gấu này là của tôi đấy nhé, không ai được bắn đấy!
 Nhĩ Khang nghe vậy lanh hơn vội chĩa mũi tên sang trái, rồi hỏi:
 – Gấu hử? Ở đâu? Ở đâu?
 Vĩnh Kỳ thừa cơ, đắc chí giương cung về phía con nai ban nãy cười nói:
 – Cảm ơn Nhĩ Thái nhé! Nhờ ngươi giúp đỡ nên nai sẽ vào tay ta. Cảm ơn! Cảm ơn!
 Và buông tên… vút… Nhĩ Khang nhìn Nhĩ Thái chợt hiểu ra. Đúng rồi, làm gì có gấu? Nhưng chuyện xảy ra lại vượt ngoài ý muốn mọi người. Một người con gái… chẳng biết từ đâu chui ra. Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ chẳng hiểu gì cả. Rõ là một chú nai tơ kia mà, làm sao khi họ đến nơi lại biến thành một thiếu nữ? Chỉ thấy là mũi tên của Vĩnh Kỳ khi bay đi, họ lại nghe dội lại một tiếng người “Ối!” Rồi thì…
 Vĩnh Kỳ thấy mình đã bắn trúng một người, làm họ bị thương. Vội vã nhảy xuống ngựa trước, cô gái bị thương nằm đó đang sợ hãi, mắt mở to nhìn mọi người. Mũi tên trên ngực cô gái đầy máu đỏ.
 Cô gái nhìn Vĩnh Kỳ không chớp mắt, chỉ lắp bắp:
 – Xin hãy cho tôi gặp ngay Hoàng thượng! Nhanh lên!
 Lúc Tiểu Yến Tử được đưa đến trước vua Càn Long, thì hơi thở rất yếu. Vua Càn Long không ngớt kinh ngạc:
 – Cái gì? Nữ thích khách ư? Trường bắn này canh phòng rất nghiêm ngặt làm gì có nữ thích khách vào được chứ?
 Đại thân, tùy tùng và các quan lại đi theo xúm lại nhìn cô gái, được đặt nằm trên bãi cỏ, Vĩnh Kỳ có vẻ bứt rứt nói:
 – Hoàng thượng ơi, Lý thái y có mặt đây không? Hãy mau khám thử xem có cứu sống được người không chứ?
 Vua Càn Long nhìn cô gái nằm bất động, hỏi:
 – Nữ thích khách? Cô gái này mà là nữ thích khách ư? Ai nói?
 Vĩnh Kỳ lắc đầu:
 – Con không nghĩ như vậy. Con thấy cô ta chỉ đi có một mình à? Phải chăng là dân thường sống ở gần đây? Con thật ân hận, bắn lầm người không biết là có làm cô ta nguy đến tính mạng không? Lý thái y! Lý thái y đâu? Mau lại đây cứu người đi chứ?
 Lý thái y là vị thầy thuốc lúc nào cũng có mặt trong đoàn săn bắn của vua, vội vã chạy đến:
 – Dạ có thần đây ạ!
 Đại học sĩ Phước Luân cũng xuống ngựa nói:
 – Khoan đã! Ở đây có điều gì không hợp lý! Tại sao một cô gái trẻ thế này lại đơn thân độc mã vào trường bắn. Phải điều tra lại mới được!
 Tiểu Yến Tử nằm thiêm thiếp trên bãi cỏ. Chỉ thấy một đám người lố nhố đứng nhìn mình, còn Hoàng thượng? Ai là Hoàng thượng? Sống chết không là vấn đề, nhưng vật tin của Tử Vy không để cho người ta tùy tiện lấy mất! Cố cựa mình xem thử túi đãy sau lưng còn không? Miệng Yến Tử vẫn lẩm bẩm:
 – Hoàng Thượng… Hoàng thượng… Hoàng thượng…
 Nhĩ Khang ngạc nhiên quay qua Vĩnh Kỳ:
 – Đệ có nghe cô ta nói gì không? Tại sao miệng cứ lẩm bẩm hai chữ Hoàng Thượng? Có lẽ cô ta biết là Hoàng Thượng thường hay vào đây săn bắn nên lẻn vào. Có cái gì rất lạ ở đây!
 Đại học sĩ Phước Luân nhìn xuống, thấy Tiểu Yến Tử đang đưa tay sờ vào cái túi gì phía sau. Cảnh giác kêu lên:
 – Không được! Sau lưng cô ấy có cái gì, coi chừng vũ khí! Hãy đưa hoàng thượng ra xa một chút!
 Và thuận chân ông đá Tiểu Yến Tử lăn đi một vòng, điều này làm vết thương ở ngực Yến Tử nặng thêm, trong khi một tướng tùy tùng khác rút gươm ra. Vĩnh Kỳ la lên:
 – Không được giết người!
 Nhĩ Thái cũng nói:
 – Hãy đợi điều tra kỹ rồi ra tay cũng không muộn
 Vua Càn Long khoát tay:
 – Hãy dừng tay lại, đợi trẫm!
 Tiểu Yến Tử vừ đau vừa sợ và bây giờ thì nàng biết là người đàn ông cao lớn đang đứng trước mặt chính là vua Càn Long, vì vậy cố gom hết sức lực, cố lập lại thật to lời của Tử Vy đã nói:
 – Hoàng Thượng! Không lẽ người chẳng còn nhớ gì chuyện mười chín năm về trước? Chuyện của Hạ Vũ Hà bên bờ hồ Đại Minh ư?
 Sau khi nói được câu đó xong, Tiểu Yến Tử hoàn toàn ngất lịm. Câu nói của Tiểu Yến Tử làm vua Càn Long bàng hoàng.
 – Cái gì? Cái gì? Ngươi vừa nói gì vậy? Hãy lập lại một lần nữa xem?
 Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái cúi xuống. Nhĩ Thái nhìn lên nói:
 – Tâu Hoàng thượng, cô ấy đã bất tỉnh rồi!
 Trong khi ông Phước Luân vẫn cảnh giác:
 – Coi chừng bẫy đấy! Hoàng thượng
 Vĩnh Kỳ đưa tay sờ lên túi đãy của Yến Tử nói:
 – Suốt đường mang đến đây, cô ấy cứ khư khư ôm lấy túi này, hẳn bên trong có chứa vật gì đó!
 Và chiếc túi được mở ra. Bức tranh và cây quạt được mang ra ngoài. Vĩnh Kỳ ngạc nhiên
 – Chỉ có cái này thôi ư? Bức tranh và chiếc quạt?
 Vua Càn Long nghe nói giật mình
 – Đâu nào? Mang lại cho trẫm xem!
 Vĩnh Kỳ trình bức tranh và chiếc quạt lên, vua Càn Long mở ra. Càng nhìn mặt càng tái. Ông quay qua Tiểu Yến Tử, rồi quay sang Vĩnh Kỳ:
 – Vĩnh Kỳ! Hãy mang cô gái lại gần cho ta xem!
 – Vâng!
 Vĩnh Kỳ vội bước tới bế Tiểu Yến Tử lên. Vua Càn Long có vẻ vô cùng xúc động, ông chăm chú nhìn khuôn mặt cô gái… Và thật bất ngờ… Cuốn phim dĩ vãng từ lớp bụi mờ thời gian như quay ngược trở lại ông run rẩy, lạc giọng nói:
 – Lý Thái Y đâu! Lý Thái Y! Hãy mau mau tìm cách cứu sống cô gái này! Nhanh lên! Trẫm muốn cô ta phải sống! Phải sống bằng mọi cách không được chết! Cô ta mà có bề gì coi chừng cái đầu của nhà ngươi đấy!
 Sau đó, mấy ngày liền Tiểu Yến Tử vẫn nằm mê man. Và trong cái mê man đó, Yến Tử có cảm giác bềnh bồng như ở trong mây, chung quanh nàng cái gì cũng mềm mại cũng thơm ngát giữa cái trạng thái nửa mê nửa tỉnh đó. Yến Tử thấy có rất nhiều thầy thuốc vây quanh mình. Họ châm kim vào người Yến Tử rồi đỡ dậy cho uống thuốc. Cũng trong cơn mê đó, Yến Tử thấy có nhiều cô tiên bay lượn chung quanh, trong đám tiên trên có một cô tiên hơi lớn tuổi, phúc hậu hơn, thường có mặt thường xuyên bên cạnh, rồi một khuôn mặt đàn ông đầy nam tính, chỉ xuất hiện sau khi có mấy tiếng tung hô “Hoàng đế giá lâm…”
 Cứ thế Yến Tử sống trong cái chập chờn hạnh phúc, được biết bao nhiêu người phục vụ và Yến Tử đâu biết là trong lúc mình mê man, có một ông vua, đó là vua Càn Long, lại phải sống trong sự bức xúc hối hận, tự trách mình.
 Hôm ấy, vua Càn Long cũng đến cạnh giường Tiểu Yến Tử, lúc Yến Tử đang sốt cao. Mồ hôi ướt đẫm người. Cô gái cứ lảm nhảm:
 – Đau… Đau quá… Chiếc quạt, bức tranh… Đừng… Đừng có giật mất của tôi… Vật còn tôi còn vật mất tôi mất, tôi chết mất… Tôi chết mất.
 Vua Càn Long nhìn khuôn mặt đầm đìa mồ hôi, lòng chợt nhói đau, người vuốt nhẹ lên khuôn mặt xinh xắn ngây thơ cô gái nói:
 – Này… này… Hãy tỉnh lại đi… Tỉnh lại đi… Có nghe lời trẫm nói không? Hãy nói cho trẫm biết sự thật… Con năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
 Trong cơn mê sảng, Tiểu Yến Tử nhớ lại lúc mình làm lễ kết bạn với Tử Vy, nghe Tử Vy hỏi nên đáp:
 – Tôi mười tám, sinh năm Nhâm Tuất.
 Vua Càn Long đưa tay lên bấm:
 – Thế… Thế con sinh vào tháng mấy?
 Yến Tử nhớ đã mừng rỡ nói với Tử Vy. Tôi đã có họ rồi… Tôi họ Hạ và tôi cũng có ngày sinh. Tôi sinh ngày mùng một tháng tám. Tiểu Yến Tử lẩm bẩm:
 – Tôi… mùng một tháng tám… tôi sinh ngày mùng một tháng tám…
 Vua Càn Long lại nghĩ ngợi. Bất giác giật mình:
 – Đúng rồi…! Đây là con gái của Hạ Vũ Hà thôi.
 – Thế con họ gì?
 Tiểu Yến Tử mở mắt trắng bệch ra, thều thào:
 – Không có… tôi không có.
 – Làm sao lại không có, mẹ con không nói cho con biết sao?
 – Tử Vy nói… Vâng, không thể nói là không có. Vâng, tôi có họ chứ, tôi có họ chứ, tôi có… tôi họ Hạ.
 Lúc bấy giờ vua Càn Long như đã chứng thực được điều mình đoán, ông run rẩy hỏi tiếp:
 – Con… con tên gì?
 – Dạ, Tiểu Yến Tử.
Phan_1
Phan_2
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37 end
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .